Thứ Năm, 9 tháng 2, 2017

EM!



Tôi quá sợ hãi cái chết nhưng lại không thể tiếp tục sống. 



Cuộc sống bao giờ cũng khó khăn, mà con người hay dùng từ nghiệp chướng để gọi chúng. Nhưng có công bằng không khi kiếp trước bạn làm sai, kiếp này bạn lại phải gánh chịu khi bạn sinh ra, thuần khiết như một tờ giấy trắng? Tại sao lại phải gánh cái tội mà thậm chí bạn còn không thể nhớ tới hay biết tới? Bạn sinh ra ở kiếp này, bắt đầu kiếp người, nhưng rồi lại có thứ gọi là nghiệp chướng đeo bám bạn, bắt bạn trả giá, liệu như vậy có đúng không? Tôi cũng không biết nữa, chỉ biết rằng, kiếp này của tôi, mất em chính là mất đi một nửa trong tôi, mất đi cái gọi là tình cảm con người, một nửa trái tim tôi. Tôi sống nhưng không hề cảm nhận được hạnh phúc, tôi lạnh lẽo với tình cảm, tôi oán hận cuộc đời đã mất em, tôi hối hận vì không bên em, tôi mất dần những cảm xúc của bản thân, những động lực, nhưng lại quá sợ hãi nếu cái chết đến. Có phải tôi quá hèn nhát đúng không??? 




Lẩn thẩn ngày qua ngày, tôi đau đớn đến cùng cực, tôi mỏi mệt đến cực hạn. Cánh tay tôi ngày càng xuất hiện nhiều vết cào xước do chính tôi làm nên, để mỗi dấu chảy máu, là mỗi lần tôi nhớ đến em. Cảm xúc này khiến tôi sợ hãi, tôi sợ sẽ có một lúc nào đó, tôi không thể kiềm chế bản thân mà cầm dao lên. Tôi đau đớn quá em à!!! Có phải tôi quá yếu đuối đúng không???



Chọn cách xăm lên da những hình xăm, từng mũi kim châm vào da thịt như làm tôi bừng tỉnh, tôi đê mê với cái cảm giác đó, nó thật đến mức làm tôi có thể cảm nhận được :” à, mình vẫn sống!” 1 hình, 2 hình, rồi 3 hình… Số lượng hình xăm trên người tôi ngày càng tăng, mà diện tích cũng thế, to ra dần. Có khi nào tôi xăm hết người không nhỉ? Chắc lúc đó tôi nổi nhất nước luôn!  Haha, có phải tôi quá biến thái không nhỉ???



Tôi không còn cảm nhận được cái cảm xúc tình yêu, hay tình bạn. Tôi cảm thấy sợ hãi, tôi sợ mình sẽ lại mất người mà tôi yêu thương, tôi sợ trao nhầm tình cảm, tôi sợ mất mát, cái cảm giác đó nó khiến tôi kinh tởm đến buồn nôn…Tôi quá nhạy cảm, tôi quá khác biệt. Có phải tôi quá bệnh hoạn không nhỉ???




Ngày tôi đưa em đi, tôi đau đớn đến mức tôi chỉ muốn khuỵu xuống ngay lúc đấy, nhưng vì ba mẹ, tôi cố gắng lê lết đi theo để nâng đỡ tinh thần ba mẹ. Chỉ là, không còn ai nâng đỡ tôi cả? Lúc ấy, tại nơi ấy, một mình tôi cố nén từng giọt nước mắt chỉ chực rơi xuống, tôi mạnh mẽ, tôi làm được. Và mọi người quên mất là tôi cũng là con người, tôi cũng yếu đuối, tôi cũng đau đớn. Chả ai nhớ đến tôi lúc ấy, tôi cô đơn, tim tôi đau, đau đến mức tôi không thể thở được. Tôi nhớ em, nhớ đến vô vọng, tình cảm tôi dành cho em vượt qua mọi thứ, tôi không biết cho đến bao giờ đây nữa? Kiếp này hay hay kiếp sau? Tôi chỉ mong rồi tôi sẽ lại có thể gặp được em, yêu thương em, chăm sóc em và bên cạnh em mãi mãi. Có phải tôi sắp phát điên rồi không nhỉ???




Rov, ngày 090/2/2017

Nửa năm sau ngày em ra đi! Vẫn mãi nhớ em!!!

Thứ Năm, 2 tháng 2, 2017

HÀNH TRÌNH QUÁ CẢNH TẠI DOHA, QATAR

Trước khi bay, mình có tìm hiểu trước về hành trình của mình khi quá cảnh tại DOHA, ban đầu mình dự định sẽ chọn chuyến quá cảnh hơn 10 tiếng tại đây để sẵn dịp tham quan đất nước này. Thế nhưng, có rất ít thông tin mà mình có thể tìm hiểu được nên mình quyết định sẽ transit 2 tiếng rưỡi tại đây. Và thế là, đây là lựa chọn tệ nhất mà mình đã làm. 


Khời hành từ Helsinki, Phần Lan từ 16g hơn, mình lên đường bay thẳng đến Doha, trước khi về đến thành phố Hồ Chí Minh ( thật ra thì trên vé sẽ in là thành phố Sài Gòn và bọn Tây thì lại chỉ biết Sài Gòn mà không hề biết hai cái tên này là một, khổ sở với bọn nó vô cùng, 😂. Đến 11g khuya, chuyến bay của mình chuẩn bị đáp xuống thành phố Doha, ( đáng lý ra là mình đáp xuống 12g, nhưng chả hiểu sao lần đầu tiên đi máy bay được đến sớm 1 tiếng trong khi bao giờ cũng trễ hơn). Ân tượng đầu tiên khi mình nhìn thành phố qua cửa sổ máy bay chính là :" WTF, đẹp cực kỳ!!! Hối hận vãi chưởng!" Từ trên cao, thành phố sáng rực ánh đèn, những con đường thì thẳng tắp, The Pearl-Qatar thì siêu đẹp. 
The Pearl-Qatar(Internet)

Này thì Doha vào đêm nhé! (Internet)

Sau khi đáp xuống thì việc đầu tiên mình làm là chạy đi qua cổng kiểm tra, vì sân bay này buổi đêm quá cảnh rất nhiều, nếu không cố gắng qua sớm, mình sợ lại không kịp mất, hàng nào cũng dài. Có một điều mình khá là không thích ở sân bay này là NÓNG, NÓNG LẮM! Chắc người ta tiết kiệm tiền máy lạnh, sao họ keo nhỉ, họ đã giàu lắm rồi mà? So với khi quá cảnh ở sân bay Abu Dhabi thì sân bay tại đây có nhiệt độ cao hơn, nóng nực hơn nhiều, nên khi tới đây mình thường khá là khó chịu. 

Qua được cổng kiểm tra thì mình chạy đi kiếm ngay con gấu biểu tượng của sân bay, hehe chụp tấm hình check-in cho hoành tráng. Lúc chạy tới thì bao quanh con gấu là dân du lịch đang cố gắng né người khác mà selfie.  Sân bay khá là rộng nên các bạn nên mang giày dễ di chuyển nhé, vì đi bộ khá nhìu, mỗi cổng cách nhau khá là xa! Mỗi lần mình đi là mỗi lần mình khóc ròng khi đi kiếm cổng đi của mình, xa vãi linh hồn luôn. 😱 😱. 
Này con gấu mình chụp nhé! :)

Sau khi chụp hình check in sống ảo vài tấm thì do dư dả thời gian, mình quyết định đi vòng vòng xem có gì lạ không? Được cái các shop tại đây thì mở 24/24 nên mình có thể mua sắm được một số thứ. Kẹo, mứt chà là với chocolate được bày bán rất là nhiều tại đây, nhưng giá cả thì "hoảng hồn", mắc vãi!( thông cảm mình nghèo) Quyết định không mua bánh kẹo mà mình bay qua shop mỹ phẩm, có nhiều nhãn hàng lắm nhé, mà còn là hàng mới nữa. Mê lắm luôn!!! 💖 💄


Lòng vòng vài đường thì mình mới phát hiện ra sân bay có bán vàng. Là "vàng" nhé! Nguyên một cửa hàng bán vàng trong sân bay, vàng rực một góc luôn, mình cũng mò vào xem cho biết! 

Đi chán chường thì mình bò lết tới cổng đi của mình, là bò lết đúng nghĩa nhé, xa cả mấy trăm mét. Tới nơi thì vừa tới giờ lên máy bay! Về nhà nào! Vietnam, Here I come!